
Thơ – Đặng Quang Chính: Có những con người.
Có những con người…
Ở ngoài nước…
Có những con sư tử già
Mặt dài thòng, mũi mồm nhếch nhác
Không phải thời gian đã cướp đi sức sống
Nhưng bởi vì bao gian láo đã phơi ra
Bao thú ở trong rừng…
Trước nghe tiếng gầm của loài sư tử
Tưởng chúa rừng ra sức cứu giang sơn
Ở trong nước
Những con cọp già bán mình cho gánh xiếc
Chúng đội mão, đứng quì theo nhịp roi của người chủ xiếc
Chúng làm trò theo sức hút đồng tiền
Thân tàn tạ theo tháng ngày suy thoái
Co cụm lại nhốt mình trong cũi sắt
Thuở tung hoành những ngày xưa đã tắt
Thôi thét gào thôi móng vuốt dương oai
Có những con người…
Ở trong hay ngoài đất nước
Mặc gió mưa giông bão chẳng sờn lòng
Không sợ tiếng gầm của loài sư tử
Không sợ nanh vuốt của cọp sơn lâm
Họ là cháu con giòng giống Tiên Rồng
Đã trải qua hơn ngàn năm dựng xây và giữ nước
Đã biết bao lần trên đỉnh thắng vinh quang
Có những con người…
Mang hồn thiêng sông núi của ngàn đời
Vươn mình đứng lên thành Thiên Vương Phù Đổng
Thiếu niên bóp cam thề diệt sạch quân thù
Trần Khánh Dư người bán than thành anh hùng dân Việt
Muôn vạn hùng binh xăm trên tay “Sát thát”, đuổi quân Nguyên
Trỏ gươm trên sông Bạch Đằng, Trần Hưng Đạo quyết không lùi bước
Hội nghị Diên Hồng sáng ngời tình đoàn kết dân quân
Và hiện nay…
Có những con người…
Là sinh viên hay thanh niên nặng tình yêu đất nước
Là trí thức, luật sư hay dân oan nghèo khó
Tất cả đồng lòng tay nắm chặt trong tay
Tất cả hăng say vì quê hương đất nước
Họ hiên ngang lên đường tiến về phía trước
Diệt bọn tham tàn, bọn buôn dân bán nước
Để ngàn đời sau con cháu được trường tồn
Đặng Quang Chính