
Thơ – Tường Giang:Lò hỏa thiêu có tên là Việt Nam.
Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh người phụ nữ Việt Nam kiên cường
Nhìn ảnh Như Quỳnh rưng rưng muốn khóc
Thương cho em, và thương cả Việt Nam
Một dân tộc đã trở thành vô cảm
Sẽ vùng lên hay mãi chịu tù giam ?
Tường Giang
Em sinh ra quê hương đà tăm tối
Em lớn lên đi từng bước gầy gò
Những cơm áo đã là gì xa xỉ
Bụng đói từng đêm dân tộc ngóng chờ…
Khi lớn lên không thấy điều hạnh phúc
Em chỉ nghe lời than khóc dân lành
Cái gì đó dường như càng thôi thúc
Gọi Như Quỳnh lên tiếng, phải đấu tranh !
Người mẹ trẻ đã vào tù ra khám
Đã từng bỏ con ngóng mẹ sáng chiều
Những giọt lệ nhiều lần đà tuôn chảy
Nấm con ơi Mẹ Nấm nhớ con nhiều !
Khi đất nước dần trôi vào tay giặc
Phận đàn bà phải đánh giặc vào nhà
Những nam tử rượu chè từ sáng tối
Lò hỏa thiêu tuổi trẻ: đảng gian tà !
Cả nước hư thân mềm như cọng bún
Chuyện áo cơm rồi đến chuyện ăn chơi
Đảng đã luyện, đã “tôi” nhiều thế hệ
Cho ngu ngơ, tuổi trẻ biến ma trơi
Chúng đã đốt đã thiêu lòng yêu nước
Dân tộc anh hùng thành những nô dân
Trong vũng bùn vươn lên loài hoa quý
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh giữa lũ vô thần !
Chúng sợ em nên đưa vào lò ấy
Mục tiêu là hoại diệt kẻ trung trinh
Nhưng máu Triệu Trưng em đang thừa hưởng
Đã nung lòng sắt thép, một Anh Linh
Của hồn thiêng sông núi từ dựng nước
Đã gửi vào em: Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Của Lê Nguyễn Lý Trần và nhiều nữa
Để mai này Dân Tộc lại vùng lên !
Tường Giang.