
Huỳnh Tâm Hoài: ( Thơ) CHƯA TAN BÓNG NGƯỜI- nhớ hiền thê
Hôm nay trời sắp vào Thu
Gió đưa nhè nhẹ…nắng u ẩn vàng
Vì đâu chiếc lá rơi ngang
Làm hồn tôi bổng bàn hoàn nỗi đau
Biết rằng người chẳng còn đâu
Mà sao như bóng trăng sao rọi vào
Giật mình tưởng giấc chiêm bao
Em thành cát bụi …cớ sao còn ngờ
Chim bay xé áng mây mờ
Cõi thiên thu, cõi đời giờ cắt ngang
Đường chim cuối nẻo mây ngàn
Nhìn trong sương khói chưa tan bóng người
Huỳnh Tâm Hoài